Bài thơ vĩnh hằng
Bên chiếc bàn long chân kê sát khung cửa sổ, thi sĩ Vân Du vẫn ngồi im như hóa đá. Chàng đã ngồi như thế suốt bốn mươi chín ngày kể từ đầu mùa hè. Còn bây giờ đang là tiết hạ chí nắng đổ hào quang. Trước mặt chàng là tập giấy trắng tinh của nhà máy Bãi Bằng.
Bên chiếc bàn long chân kê sát khung cửa sổ, thi sĩ Vân Du vẫn ngồi im như hóa đá. Chàng đã ngồi như thế suốt bốn mươi chín ngày kể từ đầu mùa hè. Còn bây giờ đang là tiết hạ chí nắng đổ hào quang. Trước mặt chàng là tập giấy trắng tinh của nhà máy Bãi Bằng. Trong tay chàng là cây bút bi Bến Nghé còn mới nguyên, nó hờm sẵn trên mặt giấy như thể sẵn sàng trào ra những dòng chữ siêu linh sẽ được mặc khải như một tia chớp trong cõi thơ mông lung của hồn người nghệ sĩ. Nhưng Vân Du vẫn còn nhìn ra ngoài. Ánh mắt chàng như muốn xuyên thủng những vách ván mục, những bờ tường tróc lở của khu ngoại ô ổ chuột, muốn vút cong lên đâm thấu những mái tôn đang run lật bật trước ngọn gió Lào rồi phóng thẳng lên mây xanh. Ở đó nó sẽ phản xạ và khúc xạ qua các tầng khí quyển, sẽ chui vào cánh của loài hồng hạc. Cuối cùng, nó sẽ đưa chàng đến một động tuyết sơn nào đó với Nàng Thơ.
Nhưng nhiệt độ trong nhà đang là 39oC. Chỉ có hơi nóng bốc lên tạo nên áp thấp còn ánh mắt người không thể thoát ra mớ hỗn độn của xóm nghèo lao động. Ở đó vẫn đậm đặc thứ mùi của cống rãnh, của phân tiêu nước tiểu và chuồng gia súc. Ở đó tai chàng thi sĩ đôi lúc phải ù đặc vì tiếng tru tréo của người, tiếng cắn xé lẫn nhau của chó và heo. Tất cả những thứ ấy làm cho khuôn mặt chàng trở nên sầu não và lòng chàng càng thêm u uất.
Sau khi đã viết được cả thảy 999 bài thơ, thi sĩ Vân Du vẫn chưa có được một phút yên lòng. Chàng nhận ra rằng mình chưa được hội ngộ với Nàng Thơ, rằng trong thơ chàng vẫn còn lẫn những đắng cay kiếp người và những niềm vui nhỏ nhoi thế tục. Phải thoát ra tất cả! Phải vất bỏ các giác quan! Và chàng đã quyết định ngồi yên trong tâm thế nhập thiền để chờ đợi Nàng Thơ. Chỉ cần một tín hiệu của Nàng là chàng có thể thực hiện được hoài bão to lớn của mình: Bài thơ thứ 1000, bài thơ của muôn thế kỉ. Sau đó chàng sẽ tìm cách gục chết trên trang bản thảo. Tên tuổi của chàng sẽ mặc nhiên đi tới vĩnh hằng.
Nhưng bốn mươi chín ngày đã đi qua bên khung cửa này. Tóc chàng đã bạc thêm nhiều sợi mà sứ giả của Nàng Thơ vẫn chừng như mắc kẹt đâu đó giữa vô cùng. Chàng ngao ngán thốt lên: “Hỡi Nàng Thơ! Nàng đang ở nơi đâu giữa vũ trụ vô biên? Dù phải đi đến cuối đất cùng trời ta cũng quyết tìm Nàng”. Từ căn buồng phía sau lưng chợt vọng ra tiếng khóc ốm yếu của hài nhi. Chàng đứng lên và bước về phía ấy. Đứa con gái thứ tư vừa hai tháng tuổi của chàng đang mê man trong cơn sốt. Bên cạnh đó là vợ chàng với giấc ngủ mỏi mệt, cặp vú thiếu sữa vắt ngoài ngực áo. Chàng buồn rầu đi ra cửa, bước qua những đống xác mía đầy ruồi nhặng. Khi đến đầu hẻm, chàng gặp ba đứa con mình đang đùa chơi với một chú heo con. Chàng dừng lại nhìn chúng, lòng xót xa. Nhưng từ trong sâu thẳm khát khao của hồn người nghệ sĩ vẫn vọng lên lời thúc giục: “ Hãy đi đi! Nơi đây không phải cõi thơ của ngươi”. Và chàng lại tiến bước, mắt đắm nhìn vào khoảng trống không trước mặt.