Hạ quê
.

Ngồi mơ thu hết mưa ngàn
Tưới vào ngày hạ cho man mát trời
Mơ làm ngọn gió thảnh thơi
thổi lên quê mẹ một đời con yêu.
Hàng tre xao xác nắng chiều
phạc phờ thân mẹ hẩm hiu tuổi già
Bệ cày nứt nẻ đời cha
thấm bao nhiêu giọt mặn mà chân quê.
Tiếng ve rát cả lối về
đầm sen ngan ngát hương mê bên đường
Hạ về thương quá là thương
nắng chiều như nám cả vườn trái mơ.
Nắng vàng lên ký ức thơ
ngõ về lối cỏ đợi chờ bóng trưa
Giếng khơi khát đợi ngày mưa
chờ dâng đầy kỷ niệm xưa hiện về.
Thả hồn trên khúc tình quê
giữa trưa tiếng võng ru mê lòng người
Chiều nay giông gió khắp trời
chắc là quê mẹ sẽ hồi sinh xanh!