Hạ ru
Em đi qua miền hạ nhớ
Nghe mùa rụng vỡ trong ta
Dòng sông trôi không trở lại
Bóng mây nghiêng xuống bên đời
Bằng lăng hoang tím chiều rơi
Nghe hồn chơi vơi lạc lõng
Phố xưa đong đầy nỗi nhớ
Ru ngày tháng hạ phai phôi
Em đi qua chiều nắng đổ
Câu thơ lạc giữa hồn ta
Ngẩn ngơ một vùng hạ trắng
Vòng tay khuyết một nốt trầm
Ta bên hiên đời lặng lẽ
Cúi nhặt giọt nắng cuối chiều
Thắp lên hoàng hôn vàng rụng
Nghe hoang vu chạm sông gầy...