Truyện ngắn: Cướp
Hắn vừa về đến nhà, căn nhà nhỏ xíu nằm giữa xóm Rác. Người ta gọi là xóm Rác, vì cạnh khu hắn đang ở có một bãi rác thật lớn nằm gần kề bờ biển.Cái nắng hanh khô của những ngày cuối năm thốc thẳng vào cửa nhà. Trưa, mùi ẩm mốc, hăng hắc bốc lên nồng cả mũi.
Hắn vừa về đến nhà, căn nhà nhỏ xíu nằm giữa xóm Rác. Người ta gọi là xóm Rác, vì cạnh khu hắn đang ở có một bãi rác thật lớn nằm gần kề bờ biển.Cái nắng hanh khô của những ngày cuối năm thốc thẳng vào cửa nhà. Trưa, mùi ẩm mốc, hăng hắc bốc lên nồng cả mũi. Căn nhà của hắn tuy nhỏ, chật chội, nhưng vợ hắn vốn sống ngăn nắp, nên cái giường, cái bếp luôn gọn gàng sạch sẽ. Hằng ngày vợ hắn mang về mớ bao nilong, mớ lon phế liệu, thị vẫn sắp xếp gọn gàng, cái nào ra cái đấy. Nên trông ra ngôi nhà hắn cũng ngăn nắp.
Thấy hắn về, Thị tất tả đi lấy hai gói mì ra nấu. Hắn gằng giọng:
- Lại mì gói, răng không nấu cơm?
Thị chẳng quan tâm tới câu hỏi của hắn, cất giọng:
- Tết nhứt đến nơi rồi, tôi không chịu mãi thế này được.
Hắn giận dữ quát lên:
- Không chịu cũng phải chịu? Không lẻ bảo tui đi cướp.
Nghe hắn nói đi cướp, mắt Thị long lên, Thị cũng lớn tiếng cãi lại:
- Cướp, đúng rồi, sao mình không đi cướp?
Thấy thị to tiếng, hắn bỗng dưng im lặng. Châm thuốc, ngồi trên chiếc ghế gỗ ọp ẹp đã xiêu vẹo.Tựa lưng vào tường, mặt ngửa lên nhìn trần nhà, hắn phì phèo nhả khói. Căn nhà chật, nên khi thị nghe mùi khói thuốc ho sặc sụa. Nhìn lại căn nhà của hắn, ánh nắng hắt qua từ mấy lỗ thủng trên mái tôn, thấy rõ từng hạt bụi li ti nhảy nhót khắp nhà. Ở góc bếp, chỉ mấy cái son treo chỏng chơ.Nhìn kỹ, căn nhà của hắn chẳng có gì đáng giá. Hắn quay sang nhìn thị, Thị ngồi thẩn thờ chỗ bên bếp lửa, với nồi nước đang sôi sùng sục, mắt thị nhìn xa xăm. Hắn muốn nhắc thị là nước đã sôi, nhưng thấy thị mãi suy nghĩ nên hắn lại thôi. Hắn nhìn thị, người đàn bà to con, ít học, giọng nói thì oang oang, sang sảng và khô khốc. Thị chưa từng chịu thua ai cái gì. Những cuộc tranh giành từng cái vỏ lon bia, vỏ chai nước suối, bao giờ thị cũng thắng. Nhưng thị lại hay nhường nhịn cho mấy cụ già yếu ớt và mấy đứa trẻ mồ côi. Có lẻ cái tâm thị vẫn hiền lành và lương thiện.
Hắn quen thị trong một lần thất thểu ẳm con đi xin sữa. Vợ hắn vì không chịu nỗi cảnh nghèo khổ nên đã ôm hết những gì có được bỏ đi.Giữa trưa, nhìn con hắn khóc ngằn ngặt, hắn thì không một xu dính túi, người đàn bà sống bằng nghề nhặt rác như Thị, đã mót hết những đồng tiền có được trong túi chiếc áo sẩm màu nhàu nhĩ ra mua cho con hắn lon sữa. Rồi thị ẳm con hắn cưng nựng, con bé ngủ ngon lành trong tay thị. Chẳng biết sau đó hắn đã nói gì, rồi phải duyên nhau thị về ở luôn với bố con hắn.
Hắn xì xụp húp bát mì, Thị nhìn hắn rồi cất giọng oang oang:
- Nãy chê mì gói, răng chừ ăn dữ rứa, đói à. Sáng chừ ăn chi chưa?
- Ăn chi, lòng dạ mô mà ăn với chả uống.
Thị đẩy luôn tô mì của thị lại cho hắn:
- Rứa thì ăn luôn tô này đi, rồi em nói nghe này.
Giọng thị bỗng nhiên dịu lại, ngọt ngào. Hắn thì vẫn sẵn giọng:
- Nói trớt cho rồi, rào trước đón sau gì?
Mắt thị sáng lên:
- Hay mình thừa lúc vợ chồng bà ta đi làm, có mỗi bà già giúp việc ở nhà, tui với mình đến cướp.
Hắn buông đũa, mắt trợn lên sòng sọc:
- Điên hử, tự nhiên xúi tui đi cướp...
Thị cũng không vừa, quát lại hắn:
- Ừ, điên đấy.
Thị ngúng nguẩy bỏ ra ngoài, hắn cảm thấy hối hận vì đã lớn tiếng với thị. Dẫu sao thì thị cũng rất thương bố con hắn mới ở cùng hắn mấy năm nay. Thị cũng gái lớn lên đã chồng con gì đâu. Chỉ là thị nghèo, nghèo như hắn.Mà cũng tại hắn nghèo mới đến nông nỗi như hôm nay.Trong đầu hắn, ngổn ngang những toan tính. Và như chợt nhớ ra điều gì, hắn với tay lấy vội cái mũ bảo hiểm cũ rích đội lên đầu, nhảy lên chiếc cub cà tàng phóng đi, để lại cả một bầu không khí khói bụi phía sau.